Thương mình sau những tháng năm thương người

       Ai trong chúng ta không từng đi qua tháng ngày của tuổi bồng bột và đầy náo nhiệt. Và ai trong chúng ta không từng trải qua năm tháng thanh xuân yêu khờ dại đến si mê một người?
       Ở đời ai mà chẳng trải qua một vài mối tình với những cung bậc cảm xúc có tan có hợp? Mấy ai được sống trọn vẹn với mối tình đầu của mình? Mấy ai có thể yêu sâu đậm một người đến lúc chung sống với nhau đầu bạc răng long? Hay rồi cũng sẽ phải đối mặt với cảnh tan vỡ? Để rồi sau những lần đổ vỡ như thế, lòng ta quặn thắt, ta cảm tưởng như cả thế giới này bỗng chốc sụp đổ.
      Tình nhạt phai, người buông tay ra đi. Nhiều người chỉ biết khóc lóc trách móc đối phương mà tự dìm mình trong đau khổ. Nhưng đâu ai biết rằng có trách móc, có yếu đuối chăng nữa cũng chẳng thể níu kéo người quay lại bên mình. Bởi một khi đã quyết cất bước ra đi, níu kéo cũng có ích gì.Hoa nở để tàn, người gặp gỡ để ly tan, âu cũng là quy luật của tạo hóa. Và tạo hóa thì không thể nào thay đổi!
      Một khi đã hết yêu, chúng ta hay quy mọi lý do của sự đổ vỡ ấy về hai chữ “hết duyên” và đó là lý do để ta trốn tránh thực tại mà thôi. Nhưng liệu như thế lòng có thôi dậy sóng, tim có thôi nhớ nhung?


     Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Trong thâm tâm tự nhiên xuất hiện những nỗi sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ lại đối mặt với cảnh ly tan, vì thế mặc dù có những người sau đem lòng quan tâm chân thành nhưng ta dửng dưng không đáp lại, vẫn chọn cách sớm tối một mình. Lý do gì làm ta cứ hờ hững như thế?  Là vì lòng đã nguội lạnh với những thương yêu? Hay vì lòng chẳng còn chút vấn vương với tình ái?  Hay trái tim đã quá nhiều vết cắt không muốn bị thêm một lần nào nữa. Hay trong lòng cứ giữ lấy đoạn ký ức cũ không chịu buông tay? Cứ thế, theo năm tháng bức tường " cô độc "  ta tự tạo ra càng ngày càng vững chãi mà chẳng ai phá được. Và rồi tuổi trẻ bị bao phủ bởi những bức tường ấy đến khi đã đi qua gần hết thanh xuân mới giật mình ngẩn ngơ tiếc nuối vì những ngày tháng đã qua. 

     Người đi cũng đã đi thật rồi, tình cũng đã ly biệt từ lâu. Vậy hà cớ gì cứ mãi lưu luyến những ký ức đã cũ? cứ như vậy liệu người có quay về? Câu trả lời chắc chắn là không! Nhưng nếu người có quay trở về, liệu tình cảm có còn nguyên vẹn như xưa? Khoảng thời gian ta tự hạ mình, người có thương xót ta không? Khi mà bên cạnh họ đã có người mới cùng cùng nhau sánh bước, bàn tay kia cũng đã sưởi ấm một bàn tay khác. Thay vì ngồi đó lặng lẽ rơi nước mắt , tại sao ta không lau nước mắt mạnh mẽ vứt bỏ quá khứ đằng sau lưng mà bước về phía trước để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc mới. Bởi lẽ, sau cùng duyên số mỗi người đều đã được định sẵn với một hạnh phúc. Chỉ là, ta có đủ kiên nhẫn và mạnh mẽ để chờ đợi hay không.
      Vậy nên, sau những tháng năm tuổi trẻ dốc tình cảm, niềm tin yêu thương người, hãy nhìn lại mình và tự yêu thương bản thân của mình thôi. Đừng vì một người không cần ta mà ta lại lãng phí tuổi trẻ nữa… Liệu có đáng không?

     Thanh xuân ngắn lắm, thương người đủ rồi, thương lấy mình thôi......!
Thương mình sau những tháng năm thương người Thương mình sau những tháng năm thương người Reviewed by Unknown on tháng 9 27, 2017 Rating: 5

1 nhận xét:

Random

Hình ảnh chủ đề của sandsun. Được tạo bởi Blogger.