Em cũng chỉ là người thừa....

Em gặp anh khi chỉ vừa 20. Người đàn ông em quen khi ấy tay không đeo nhẫn, một mực nói yêu em chân thành. Người đàn ông em yêu khi ấy, chỉ nói yêu mình em, như một lòng một dạ. Người đàn ông ấy hứa sẽ bên em đến trọn đời, chỉ dành thời gian còn lại cho riêng em.
Rồi một ngày, em phát hiện ra sự thật không như em thấy,rõ ràng đã từng có một chiếc nhẫn được đeo lên bàn tay ấy , vì muốn có em mà phút chốc biến mất. Em nhận ra rằng, đàn ông có thể có trăm ngàn bồ bịch nhưng chắc chắn chỉ có một vợ.  Và dĩ nhiên anh cũng không thể cho em cả đời, vì anh còn vợ, còn con.Em gián tiếp biến mình thành một kẻ đến sau muộn màng, không danh phận, lại đầy ô nhục.
Đàn bà có từng mạnh mẽ hay lý trí thế nào, một khi yêu đủ sâu đủ đậm thì lại như kẻ ngu dại mù mờ. Em không cưỡng lại những yêu thương của anh. Ngay cả khi em biết đó là một tình yêu sai trái - điều cho em nếm thử bao nhiêu đau khổ trong tình yêu, em hiểu mình đầy tội lỗi mà vẫn không thể buông tay. Thậm chí, em bất chấp hết mọi đạo lý trên đời để đến với anh. Đừng nghĩ rằng em không biết mình đang đứng ở đâu, vị trí thế nào, mang bao nhiêu ê chề của đời. Cái kiếp nhân tình đến cả đau cũng không đủ tư cách, cả khóc cũng thấy mình không xứng, em nào không biết?
Em chấp nhận đứng sau hạnh phúc của gia đình bé nhỏ của anh. Em bằng lòng chỉ gặp anh khi anh đã xong chuyện vợ con. Em dần quen với những chiều rõ ràng chỉ một mình em đối diện với đời, còn anh lại trở về làm người chồng, người cha tốt. Em chấp nhận là bến chờ, chỉ cần anh vài lần ghe thăm. Đàn bà cần tình yêu như một thứ cốt yếu. Cũng như em cần tình yêu và bất chấp đó là một tình yêu tội lỗi đầy chê trách. Hy vọng của em khiến người khác khinh bỉ nhưng nó như liều thuốc cho mọi sự cố gắng của em.



Đến một ngày, anh bỗng chốc biến mất trong cuộc đời em, như chưa từng xuất hiện. Một lần gặp cuối em cũng không thể có cùng anh. Anh chỉ bảo rằng “Anh phải về với vợ con, anh mong em có thể hạnh phúc”. Đàn ông trước sau vẫn chỉ có vợ con, nhân tình cuối cùng vẫn là nhân tình. Lúc ấy, dù đau lòng, nhưng em đã nghĩ, kết cục này trước sau cũng sẽ đến. Khi anh biết mình phải quay về, lúc em hiểu mình phải trả anh về với vợ con. Là anh đã giúp em khi em không đủ can đảm tự mình rời xa.
Nhưng không, ngoài em, vẫn là hàng dài những cô gái khác, cam chịu kiếp nhân tình tạm bợ. Lúc đó, em mới hiểu, đàn ông có nói lời thương với vô số nhân tình, nhưng không khi nào ngu dại bỏ vợ. Em chỉ là điều khiến anh phút chốc say mê, chị ấy mới là điều mãi mãi anh muốn giữ. Đàn ông là tham lam như thế,có ham mê bao điều tốt đẹp ở đời thì cũng muốn giữ cho mình một bến đỗ an toàn để trở về. Đàn bà dại lại đi tin cái tình yêu hời hợt chóng vánh ấy.
Phải mất một khoảng thời gian để em tự kéo mình dậy từ cuộc sống đau buồn trở về cuộc sống bình thường. Đó là khoảng thời gian đủ để em nhận ra những sai lầm của mình. Em không hối hận vì tình yêu này em chỉ tiếc thanh xuân em dành cho anh là quá dài. Cái sai của em chính là đặt tình yêu của mình vào nhầm chỗ. Cuối cùng, không có thứ hạnh phúc nào có thể tồn tại trên bất hạnh của người khác. Và những điều có thể giành trên tay một người khác thì chắc chắn cũng sẽ có lúc bị cướp đi. Đơn giản vì những thứ có thể giành được sẽ không bao giờ chịu ở yên bên cạnh ta. Đàn ông cũng vậy. Đàn ông để ta phải giữ lấy họ, phải giành họ với một người khác thì không bao giờ có thể là duy nhất với ta.
Đàn ông có vợ, không phải là kẻ chơi trò tình ái phù hợp với đàn bà. Không những vậy, họ còn là thứ thuốc độc đàn bà cam tâm tình nguyện nhận lấy, nghiện đến muôn đời không thể dứt...

Em cũng chỉ là người thừa.... Em cũng chỉ là người thừa.... Reviewed by Unknown on tháng 10 02, 2017 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Random

Hình ảnh chủ đề của sandsun. Được tạo bởi Blogger.